’Tôi không còn muốn sống’

Sau 5 năm chung sống không có con, chồng tôi buồn rầu, tôi cũng hoang mang. Dù đi khám nhiều lần nhưng bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân hiếm muộn. Anh bắt đầu đi sớm về khuya, thờ ơ với gia đình. Mặc cảm vì mình có lỗi, tôi chỉ dám khuyên chồng giữ gìn sức khỏe, chăm sóc những lần anh quá chén, giấu kín mọi chuyện với gia đình, bạn bè.
Cuộc sống đang yên ổn thì cửa hàng điện máy của chồng tôi nằm trong diện giải tỏa. Anh phải tìm nơi khác, xa thành phố gây dựng lại. Còn tôi tạm thuê một căn nhà nhỏ làm nghề may, định bao giờ ổn định, vợ chồng sẽ sum họp. Chúng tôi cứ sống chồng một nơi, vợ một nơi như vậy được 2 năm. Anh vẫn đi về nhưng thưa dần. Hỏi chuyện buôn bán thì anh bảo cửa hàng mới mở, chưa hạch toán được. Chuyện đi khám bệnh để sinh con không thấy anh bàn đến nữa. Cho đến một ngày, anh bảo với tôi tạm nhờ người trông hàng để anh về thành phố nghỉ ngơi.
Cho đến một ngày, tôi mừng rỡ nhận thấy mình có thai. Báo cho chồng biết, anh mừng không kém và luôn động viên tôi ăn uống đầy đủ. Chỉ lạ một điều, thỉnh thoảng anh nhìn trộm vợ và thở dài. Tôi vô tư nên cứ nghĩ anh lo kiếm tiền để nuôi mẹ con tôi. Vì đây là đứa con đầu lòng nên tôi chuẩn bị rất sớm. Khi dọn lại tủ quần áo, tôi thấy một lá thư rơi ra. Nét chữ là của phụ nữ, lời lẽ rất tự tin, nhắn chồng tôi về cửa hàng để giải quyết.
Biết là không thể giấu được vợ, anh cho biết, thời gian đầu lập cửa hàng, anh đã sa vào vòng tay của một phụ nữ lẳng lơ và từng trải. Cô ấy nắm hết vốn liếng và khách hàng của chồng tôi, biến anh thành người chạy hàng. Bây giờ cô ta ngang nhiên đưa người tình của mình thế chân anh.
Lòng tôi tê điếng, nếu không vì đứa con trong bụng, chắc tôi đã ly dị. Ngày sinh con cũng là lúc bất hạnh giáng xuống đầu tôi. Đứa trẻ đầu to dị thường, một bàn tay không có ngón, thân hình bé nhỏ, ốm yếu. Bác sĩ bảo cháu có vi trùng giang mai và tôi bị lây bệnh từ chồng. Mấy ngày sau, con chúng tôi chết.
Tôi như hóa điên, chẳng còn quan tâm đến gia đình. Vì buồn nản và ân hận, chồng tôi nhậu tối ngày. Không lâu sau thì anh chết. Tôi cô đơn quá, không chồng con, sức khỏe rất kém, chẳng thể làm được gì. Với nỗi đau khôn tả, tôi luôn tự hỏi, mình sống để làm gì?
(Theo Phụ Nữ)

1gom