Tay đua xe máy kỳ cựu Mã Kim So kể chuyện

Mã Kim So và những chiếc Cup đua xe.

Năm 1989, phong trào đua xe có tổ chức rộ lên, tôi cũng bắt đầu bước vào làng đua. Nhưng trước đó, tôi đã từng tham gia đua ăn tiền, môn này thường do các đại gia tổ chức, và “vận động viên” là những thợ máy của các lò sửa xe Sài Gòn. Đối với tôi, trên đường đua chỉ có đối thủ thi tài, bất kể họ ở ngoài đời là bạn thân, đệ tử hay ruột thịt.
Hai lần đưa chiến hữu của mình về nơi an nghỉ cuối cùng, là kỷ niệm đau lòng của tôi. Lần thứ nhất, một đồng nghiệp nhờ tôi xuống Vũng Tàu thử xe, sau đó anh ta tự đi một mình và bỏ mạng. Lần thứ hai, tôi đã cố kiềm chế bầu máu nóng của một đồng nghiệp mà không kịp. Tôi có thể chạy xe rất nhanh trên đường, nhưng lại quá chậm chạp trong việc ngăn cản anh ấy.
Tôi cũng có những bài tủ trong nghề, đó là những cú “vỉa” cua, nằm bẹp mình xuống yên, một tay nhấp ga tay kia nhấp số. Đối với các đệ, tôi chỉ bảo tận tình và luôn khuyên không nên tập dượt ngay trên đường. Gãy chân, trẹo vai… là thường trên đường đua, nhưng tôi không chấp nhận việc các bạn nhỏ chạy xe lạng lách trên phố. Mình bị nạn đã đành, nhưng người khác có tội tình gì mà cũng phải chịu? Nhiều lần đi đường, gặp đám đua xe, tôi cũng phải tấp vào vỉa hè, đua kiểu đó thực sự nguy hiểm. Bạn bè góp ý rằng tôi phải chạy lên, dằn mặt chúng nó. Nhưng dằn đám này, nhiều đám khác mình có dằn nổi không? Trên tư cách một người anh, với các bạn ham lượn lờ đua xe ngoài phố, tôi muốn khuyên rằng hãy kìm nén bầu máu nóng của mình, kiên nhẫn chờ những người có trách nhiệm giao cho một sân chơi tốc độ có tổ chức.
Tôi có một cháu trai 12 tuổi và cũng đã biết đi xe. Tôi ngồi phía sau cho cháu cầm lái ở một bãi đất trống, nó lái cũng “ngọt” lắm. Nhưng không biết hên hay xui, cháu chẳng thích nghề nghiệp của tôi một tí nào.
Tiệm sửa xe của tôi sực nức mùi dầu mỡ, đó là một cơ ngơi tạm được với 15 đệ tử chí thú làm ăn. Tôi vẫn còn thích đua xe, dù ở tuổi này ở nước ngoài, người ta đã lên hàng huấn luyện viên.
(Theo Sài Gòn Tiếp Thị)

1gom